Phút giây hoan lạc bên nàng kiều nữ người Hungary.
Eszter, kiều nữ Hungary với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh thăm thẳm, là tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn ở Budapest. Nhưng trái tim cô chỉ thuộc về một người – László, chàng trai điển trai, phong độ với nụ cười quyến rũ và phong thái lịch lãm.
Họ gặp nhau trong một buổi hòa nhạc mùa đông, khi tiếng violin réo rắt hòa cùng tiếng cười giòn tan của Eszter. László nhìn cô say đắm, như thể cả thành phố chỉ còn lại hai người. Từ đó, họ không thể rời xa nhau. Những buổi dạo bộ dọc bờ sông Danube, những nụ hôn nồng nàn dưới cơn mưa phùn, và những đêm trắng bên tách cà phê đắng – tất cả đều ngọt ngào như cổ tích.
László là người lãng mạn. Anh tặng Eszter những bó hoa dại hái từ đồng quê, viết cho cô những bức thư tình bằng tiếng Hungary cổ điển. Còn Eszter, cô dành hết tình yêu thương cho anh, nấu những món ăn truyền thống và dạy anh những điệu nhạc dân gian.
Nhưng hạnh phúc nào rồi cũng có thử thách. László nhận được học bổng ở Pháp, và họ phải đối mặt với khoảng cách. Nhưng trước khi chia xa, dưới ánh đèn vàng của nhà ga Keleti, anh ôm cô thật chặt và thì thầm: “Em là quê hương của anh.”
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Eszter đứng trên cầu Széchenyi, cầm bức thư của László, nở một nụ cười đầy hy vọng. Dù xa cách, tình yêu của họ vẫn nồng nàn như lửa, cháy mãi giữa trời Âu lạnh giá.