Đám học trò đê hèn giam cầm và hiếp giáo viên chủ nhiệm, lớn lao vì sự nghiệp cõng chữ đã thành công thêm một bước nhỏ: – Ừ, một tháng phải đi mấy bận ấy chứ. Mấy bản chị phụ trách có ít học sinh nên chị phải đi ít đấy. Như các bản khác còn phải đi nhiều hơn cơ. – Thế chị vẫn phải về tối như thế này à? – “Ừ, Lũ nam sinh đốn mạt bắt cóc và hãm hiếp cô giáo tốt bụng lần nào chả thế”, Bích Thảo trả lời một cách tự nhiên nhất như chuyện này quá nhỏ bé. – Thế chị không sợ à? – Sợ gì? Khoa đang sợ, sợ rất nhiều thứ, cậu đang nghĩ đến nhiều tình huống dành cho một cô giáo mơn mởn giữa rừng sâu hun hút thế này: – Ví